Một buổi sáng giáp Tết tại chợ Cổ Lũy bỗng chốc bị xé toang bởi một cú đá tàn nhẫn. Giữa không gian đông đúc, ông Trạc, một người già hơn 70 tuổi, dáng khòm, ngã sõng soài xuống nền đất bụi bặm. Chỉ vì vô tình làm đổ rổ cá, ông, một cựu dân quân giữ trật tự chợ nay đi lượm ve chai kiếm sống, đã bị Lưu Đình Sáng, công an xã, lăng mạ và hành hung dã man. Sự việc diễn ra ngay trước mắt đám đông nhưng không ai dám lên tiếng can ngăn. Cú đá bất ngờ khiến ông Trạc bị thương, máu dịn khóe miệng. Mọi âm thanh ồn ào của chợ bỗng chốc lặng đi.
Trong khoảnh khắc đó, một người phụ nữ bước ra từ chiếc xe sang đậu ven đường. Cô mặc áo dài trắng sữa, thần thái điềm tĩnh và ánh mắt sắc sảo. Không chút do dự, cô tiến lại gần, ngồi xuống đỡ ông Trạc dậy giữa nền chợ bụi bặm. Hành động này thu hút mọi ánh nhìn. Lưu Sáng tỏ thái độ hống hách, thách thức quyền của cô. Tuy nhiên, người phụ nữ không lùi bước. Cô khẳng định không ai có quyền đá người khác vì chuyện nhỏ, càng không phải một công an. Sau đó, cô rút điện thoại, gọi cho “chú Tín”. Cái tên này lập tức khiến Lưu Sáng tái mặt. Chỉ vài phút sau, Sáng nhận cuộc gọi từ Thiếu tướng Hoàng Hữu Tín, cấp trên cũ của gã, và bị ra lệnh dừng nhiệm vụ ngay lập tức. Gã công an xã cúi đầu, lầm lũi bỏ đi, bỏ lại sự sững sờ và bàn tán trong chợ.
Vụ công an đá ông lão: Từ chợ Cổ Lũy đến mạng xã hội
Vụ việc tại chợ Cổ Lũy nhanh chóng lan truyền. Một đoạn clip quay lại cảnh Lưu Sáng hành hung ông Trạc xuất hiện trên mạng, gây phẫn nộ. Tuy nhiên, tại trụ sở xã, bà Lành, Chủ tịch xã, cùng những người thân tín lại tìm cách che đậy và lái dư luận. Họ lục lọi quá khứ của ông Trạc, tìm kiếm những “điểm đen” dù là nhỏ nhất để bôi nhọ danh dự ông trên các nhóm địa phương, gieo rắc nghi ngờ về nhân cách nạn nhân. Lưu Sáng cũng liên hệ với bạn bè làm báo lá cải để tung tin bất lợi về ông Trạc, nhằm làm cho công chúng tự hỏi “ông cụ đó ai biết rõ quá khứ không, có khi từng có tiền sự chăng?”. Mục đích là khiến dư luận chuyển hướng, tự rút lui và đứng ngoài cuộc.
Cùng lúc đó, người phụ nữ bí ẩn, Võ Tịnh Nghi, đã chủ động liên hệ với Mai Phúc Tài, một phóng viên độc lập. Cô cung cấp cho anh đầy đủ tư liệu: bản gốc video rõ nét, đoạn ghi âm cuộc gọi với Thiếu tướng Tín và hồ sơ hành vi của Lưu Sáng. Dù từng bị kỷ luật và nản lòng với nghề báo, Tài nhận ra đây là một vụ việc quan trọng, không chỉ là một cuộc đánh người đơn lẻ mà là “một nhánh dây mà nếu rút đúng cả mớ bùi nhùi phía sau sẽ bung ra”.
Sự thật hé lộ: Nữ CEO và quá khứ bị lãng quên
Trong khi cuộc chiến truyền thông diễn ra, Tịnh Nghi tìm đến nơi ở của ông Trạc. Đó là một gian trọ tồi tàn sau đình làng. Cô thấy ông nằm đó, áo bung nút, bụng tím bầm sau cú đá. Tịnh Nghi nhẹ nhàng đề nghị đưa ông đi khám, dù ông từ chối. Cuối cùng, ông Trạc cũng theo cô về căn biệt thự trên đồi mang tên “Tịnh Nghi Villa”. Tại đây, ông Trạc nhận ra tên biệt thự giống tên con gái mình, người mà ông đã bỏ rơi hơn 30 năm trước sau khi vợ mất vì không biết cách nuôi con.
Sống trong căn nhà sang trọng, ông Trạc cảm thấy lạc lõng và ngượng ngùng. Dù vậy, ông vẫn lặng lẽ thể hiện tình cảm và sự hối hận. Ông dậy sớm nấu chè đậu ván, món chè vợ ông hay nấu cho con gái. Ông viết thư tay, kể về lỗi lầm năm xưa, không ký tên, chỉ để lại những dòng chữ ngập ngừng. Bà Bích, người giúp việc từng thân thiết với mẹ Tịnh Nghi, tinh ý nhận ra và đặt lá thư lên bàn làm việc của Tịnh Nghi. Tịnh Nghi không khóc, không bình luận, chỉ viết một dòng nhỏ dưới cuối thư: “Con đã đọc rồi.” Hành động lặng lẽ ấy thắp lên tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng ông Trạc.
Cuộc đối đầu công khai và tiếng nói từ lương tâm
Khi bà Lành và Lưu Sáng đẩy mạnh việc bôi nhọ ông Trạc, Mai Phúc Tài quyết định không im lặng. Dù bị tòa soạn cảnh cáo, anh tìm đến bà Hai bán tạp hóa, người hàng xóm cũ của ông Trạc. Bà Hai kể về ông Trạc, một người say rượu nhưng chưa bao giờ đánh ai, thậm chí từng cứu một đứa trẻ suýt ngã xuống sông. Bà nói: “Người ta nhớ ông say, nhớ ông ngồi bên đường chứ mấy chuyện tốt, dễ trôi lắm con.” Lời nói ấy khiến Tài xúc động. Anh viết bài báo mới với tiêu đề đầy tính nhân văn: “Một người từng say rượu không có nghĩa là không có tư cách làm người cha.” Bài viết nhanh chóng lan tỏa, thay đổi góc nhìn của nhiều người về ông Trạc.
Trước áp lực dư luận và sự phản bác mạnh mẽ, Tịnh Nghi gửi đơn kiến nghị lên Ủy ban nhân dân xã, yêu cầu tổ chức một cuộc họp dân công khai để đối thoại trực tiếp về vụ việc. Phiên họp diễn ra căng thẳng, thu hút đông đảo người dân và cả máy quay truyền hình địa phương (nhờ Tài). Tịnh Nghi bước lên bục phát biểu không với tư cách doanh nhân, mà là người con của ông Võ Văn Trạc, yêu cầu sự thật từ chính quyền. Cô cho chiếu đoạn clip gốc rõ nét.
Tiếng nói của người dân vang lên mạnh mẽ. Bà Tám bán bún bò, chú Hai thợ mộc, bà Bông bán bánh ít – những người lao động bình thường từng chứng kiến hoặc chịu đựng sự lạm quyền của Lưu Sáng – lần lượt đứng dậy làm chứng. Đỉnh điểm là lời nói dũng cảm của một học sinh lớp 12 từng bị Lưu Sáng đánh vì quay clip. Sự thật được phơi bày rõ ràng, vượt ngoài tầm kiểm soát của bà Lành. Khi bà Lành cố gắng dừng buổi phát trực tiếp, Tịnh Nghi lạnh lùng đáp: “Nếu bà sợ sự thật, bà không nên ngồi ở vị trí đó ngay từ đầu.”
Đúng lúc đó, Đoàn Thanh tra tỉnh xuất hiện, tuyên bố đã thu thập đủ tài liệu để xử lý vụ việc ở cấp tỉnh. Lưu Đình Sáng trong cơn quẫn trí đã lao về phía Tịnh Nghi định tấn công. Ông Trạc lập tức bước ra, dang tay che chắn cho con gái, dõng dạc nói: “Muốn làm gì nó qua xác tôi đã!” Hai cán bộ thanh tra kịp thời khống chế và còng tay Lưu Sáng. Quyết định tạm giữ Sáng và yêu cầu bà Lành bàn giao hồ sơ được công bố ngay tại hội trường.
Hồi sinh tình thân và bài học về sự tha thứ
Sau buổi họp công khai, cha con ông Trạc bước ra cùng nhau. Lần đầu tiên, Tịnh Nghi nắm chặt tay cha mình. Cô nói: “Con xin phép được về chung một đường với cha.” Câu nói ấy như tháo gỡ mọi nút thắt sau bao năm xa cách. Ông Trạc, người từng nghĩ mình vô hình, giờ đây được người dân trong chợ chào đón kính trọng. Ông được đề cử vào vị trí tổ trưởng dân phố, không vì lý lịch, mà vì dân tin.
Tại căn nhà trên đồi, cha con cùng nhau đón Tết. Ông Trạc dạy con gói bánh tét, nấu chè đậu ván. Tịnh Nghi mở lá thư mẹ để lại trên bàn thờ, dặn dò con đừng bắt cha phải trả hết những nỗi đau, hãy tha thứ cho ông vì ông đã yêu thương theo cách vụng về nhất. Cuối cùng, Tịnh Nghi đã có thể ôm cha vào lòng, lấp đầy khoảng trống tuổi thơ. Quỹ học bổng mang tên “Quỹ Trạc” được thành lập, như một cách để ông bù đắp không chỉ cho con gái mà còn cho những đứa trẻ cần được một người lớn biết sửa sai.
Câu chuyện về chợ Cổ Lũy, về cha con ông Trạc và nữ CEO Võ Tịnh Nghi, về nhà báo Mai Phúc Tài và những người dân dũng cảm đã lan tỏa mạnh mẽ, trở thành bài học về công lý, sự thật và ý nghĩa của tình thân, của sự tha thứ.
Liệu trong cuộc sống, có những vết thương không thể lành nếu chúng ta không dám đối diện và nói lời tha thứ?