Trước tình hình được mô tả là “u mê tập thể” và “thao túng đức tin” trong đoàn tu hành tại Ấn Độ liên quan đến ông Lê Anh Tú, anh Đoàn Văn Báo đã đưa ra lời kêu gọi cuối cùng và hành động cụ thể. Anh Báo tuyên bố sẵn sàng hỗ trợ, bao gồm mua vé máy bay về Việt Nam và trợ cấp ban đầu, cho bất kỳ ai trong đoàn này muốn rời đi, bất kể quá khứ họ từng đối xử với anh ra sao. Đây không chỉ là nghĩa cử cá nhân mà được xem như một “chiến dịch bài trừ u mê”, một lời thách thức trực diện đối với những gì đang diễn ra.
Nguồn tin cho biết, nếu những người muốn về ngại liên hệ trực tiếp với anh Báo, họ có thể thông qua ông Xuân Lam bộ hành Lào, hiện đang ở bên Boss Ka tại Ấn Độ. Anh Báo khẳng định sẽ lo mọi chi phí và hỗ trợ đón tiếp tại Việt Nam nếu cần. Động thái này nhằm mở ra con đường thoát ly cho những ai nhận ra vấn đề trong đoàn thể đang bị chi phối bởi sự mù quáng và quyền lực đen tối.
Đoàn tu hành tại Ấn Độ, vốn từng được ca ngợi, giờ đây bị tố cáo là một hệ thống tín ngưỡng trá hình. Những người trong đoàn này được cho là không thực hành các hoạt động tu học truyền thống như tụng kinh, học pháp, hành trì hay lao động công ích. Thay vào đó, họ tập trung vào việc xây dựng hình ảnh, nhận tiền cúng dường không minh bạch và bị cáo buộc “trục lợi tâm linh” dưới danh nghĩa tu hành. Sự “thần thánh hóa” ông Lê Anh Tú (Minh Tuệ) thành Phật sống là nền tảng cho sự thao túng này, biến ông thành biểu tượng để những kẻ đứng sau trục lợi.
Bài viết cũng chỉ ra sự đối lập gay gắt giữa hoạt động của đoàn tại Ấn Độ và tu hành trong các chùa thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Tại các chùa truyền thống, tăng ni có thời khóa nghiêm ngặt, tụng kinh, học giới, lao động. Ngược lại, đoàn tại Ấn Độ được mô tả là sống phụ thuộc, không có hoạt động tu hành thực chất, chủ yếu dành thời gian cho việc quay phim và di chuyển.
Nghiêm trọng hơn, một “mô hình giả tu hành liên kết đa tầng” bị vạch trần, với Phước Nghiêm là trung tâm điều hành. Mạng lưới này bao gồm Minh Đạo (được cho là vợ tiền kiếp của ông Lê Anh Tú/Minh Tuệ), Thích Bửu Khánh, Trần Thanh Hiền và nhiều người khác, hoạt động như một tập đoàn có tổ chức nhằm “trục lợi tâm linh” và gom tiền, tín đồ. Cơ sở nhân đạo do Minh Đạo dựng lên tại Vũng Tàu, với việc đặt tượng ông Lê Anh Tú, Pháp Hoa và Thần Tài thay vì Tam Bảo truyền thống, bị xem là bằng chứng rõ ràng của việc đầu độc đức tin từ gốc, đặc biệt là với trẻ mồ côi, cơ nhỡ.
Anh Đoàn Văn Báo, người từng có thời gian đồng hành và hiểu rõ nội tình, được xem là một trong số ít người dám hành động vì sự tỉnh thức. Lời kêu gọi và sự hỗ trợ của anh không nhằm trả thù hay phá hoại, mà là mở cánh cửa cho những người muốn quay về với đạo tâm chân chính, thoát khỏi hệ thống đang lợi dụng lòng tin của Phật tử. Đây được nhận định là một bước ngoặt quan trọng, một “cú lật ngược” đối với toàn bộ câu chuyện về đoàn tu tại Ấn Độ liên quan đến Minh Tuệ.
Chiến dịch của anh Báo là lời cảnh tỉnh cho hàng ngàn Phật tử đang u mê, xem ông Lê Anh Tú là thánh nhân tái thế mà không nhận ra rằng chính sự cuồng tín ấy đang tạo điều kiện cho những bàn tay đen phía sau thao túng và “trục lợi tâm linh”. Sự thật cần được nói rõ: đạo không nằm ở một cá nhân được thần thánh hóa, mà nằm ở sự chuyển hóa nội tâm và thực hành chánh pháp. Hành động của anh Đoàn Văn Báo đang góp phần đánh thức cộng đồng, chống lại sự lệch chuẩn tín ngưỡng và bảo vệ sự minh bạch của Giáo hội Phật giáo và đạo pháp.

